...
1.
Hôm qua tôi coi phim Black Death. Bộ phim hơi lạ, nội dung phim lấy bối cảnh là nước Anh thế kỷ 14 lúc này đang chìm trong một cơn đại dịch hạch khủng khiếp, nhưng sự khủng khiếp thực sự, cái chết và cái ác, nó không đến từ bệnh dịch, nó đến từ chính con người và sự phán xét. Phim có hai tuyến nhân vật, tạm gọi là một phụng sự Chúa và một là ngược lại. Khác với những bộ phim khác, cả hai tuyến nhân vật đều có lý lẽ riêng của mình để thực thi cái ác nên cũng không thể gọi tuyến nhân vật nào là chính diện và ngược lại. Suốt bộ phim là những cảnh bạo lực, tra tấn, giết chóc… và chính sự phán xét, hoặc tự cho mình quyền phán xét người khác, đã khiến con người mất đi chút thiện tâm, vốn rất ít ỏi và mong manh của họ.
2.
Xưa tôi hay tham gia diễn đàn, diễn đàn mà tôi tham gia lâu nhất, khoảng 5 năm, là một diễn đàn về câu cá, có khoảng hơn 1,000 hội viên thường trực thời tôi tham gia. Như mọi diễn đàn khác, các bạn câu lên diễn đàn thường xuyên chỉ trích lẫn nhau, thậm chí có những cuộc công kích, chửi bới nhau dài đến mấy chục trang. Tôi khá nổi tiếng ở trên diễn đàn ấy, không phải vì tôi câu cá giỏi mà vì tôi làm thơ, tôi hay làm thơ tặng các bạn câu. Mọi người ai cũng có nhóm, ban, hội, phe phái… và họ thường xuyên gây hấn với nhau, tôi thì trung lập và chơi hòa đồng với tất cả mọi người. Không ai ghét tôi. Chỉ duy nhất có một lần ca sĩ Jimmy Nguyễn (đúng là người mà tôi nói) có lên diễn đàn và công kích tôi về một chuyện gì đấy, hình như là về môi trường thì phải, chả nhớ, nhưng chẳng cần tôi có phản ứng, bạn ấy bị anh em diễn đàn chửi te tua và treo nick luôn. Tôi không tham gia diễn đàn ấy nữa vì một hôm, chính sự trung lập và những bài thơ đầy tình thân của tôi cũng bị đem ra phán xét.
3.
Honoré de Balzac có một câu rất hay: “Anh càng phán xét nhiều, anh càng yêu ít đi”. Tôi luôn cố gắng để mọi thứ tôi viết, mọi lời tôi nói, luôn cố để không phán xét điều gì hoặc cá nhân ai cả, nếu có thì điều đó chỉ mang tính tích cực, tất nhiên đó cũng chỉ dừng ở mức cố gắng. Nếu hiểu theo câu của Balzac thì tôi phán xét ít, nên tôi yêu nhiều hơn. Mà có lẽ vậy là tốt, cuộc sống con người vốn nhỏ bé, ngắn ngủi, ta nên dành thời gian và tâm hồn cho tình yêu thương, thay vì phán xét hay chỉ trích. Balzac nói rất đúng, tình yêu là cái thiện của con người và cái ác, không gì khác hơn, chính là sự phán xét.
4.
Tôi thì tôi chủ trương cổ xúy cho tình yêu. Tôi yêu vợ, yêu con, yêu cha mẹ, yêu anh chị em, yêu bạn bè, yêu quê hương, đất nước mình. Vì tình yêu, tôi chỉ nhìn thấy những điều tốt đẹp ở xung quanh, bị hoa mắt bởi tình yêu, tôi đã không thể phán xét điều gì. Chẳng hạn biết đâu vợ tôi cũng có chút tính xấu, con tôi thực ra cũng hơi bị hư, cha mẹ tôi đôi lúc thật khó ưa, hay em tôi nó cũng có ích kỷ, quê hương tôi là một đất nước lạc hậu … không, tôi không hề thấy những điều đó, trong mắt tôi luôn là một người vợ xinh đẹp tuyệt vời, những đứa con tôi đáng yêu nhất hành tinh, cha mẹ tôi thật đáng tự hào và thằng em tôi thực sự làm tôi tin cậy, đất nước tôi là nơi đẹp nhất địa cầu.
5.
Hôm nay tôi có comment một bạn blogger nổi tiếng, là tiến sĩ y khoa ở Mỹ, vốn dĩ xưa nay tôi và bạn ấy cũng khá giao hảo qua các comment qua lại, sau khi tôi comment thì bạn ấy phản hồi bằng lời lẽ rất không hay và yêu cầu tôi xin lỗi. Tôi đã có xin lỗi nhưng bạn ấy không đăng, nên tôi xin lỗi bạn ấy ở đây vậy. Xin lỗi bạn, tôi không hề có ý phán xét hay chỉ trích bạn. Tôi comment như thế vì cảm thấy thương bạn mà thôi.