...

1.
Gần công ty tôi hình như có một hội người khiếm thị, kế bên công ty tôi là một cơ sở mát xa của người khiến thị và tôi gặp rất nhiều người khiếm thị đi loanh quanh trong mấy con hẻm gần đó vào buổi sáng hoặc chiều muộn. Một hình ảnh mà tôi mãi không thể không cảm động dù tôi vẫn thấy hoài, đó là đôi bạn, tôi đoán là hai vợ chồng, đều bị khiếm thị, tôi đoán là do bẩm sinh, vì hai mắt đều không có tròng. Họ thường đi với nhau, người chồng bế một em bé, em bé rất nhỏ, khoảng chừng vài tháng tuổi, em bé xinh đẹp như một thiên thần và có đôi mắt sáng long lanh.

Tôi thường cảm thấy lo lắng, không biết đôi vợ chồng ấy chăm sóc con thế nào, làm sao họ có thể chăm sóc một em bé sơ sinh khi cả hai vợ chồng đều không nhìn thấy gì, lỡ em bé bị ốm, bị ngã…nhưng tôi nhanh chóng xua tan ý nghĩ đó khi nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của họ khi bế em bé trên tay. Tôi chỉ có thể thêm vào niềm hạnh phúc ấy bằng cách nói với họ một câu thừa thãi rằng đứa bé thật xinh thật đẹp.

2.
Sáng nay tôi đang lái xe trên đường đi làm, phía trước hơi đông xe nên tôi chạy chậm lại, bỗng một chiếc xe máy lao vào đuôi xe tôi với tốc độ khá cao tạo nên một vụ va chạm khá mạnh. Tôi dừng xe và mở cửa nhảy xuống chạy ra phía sau. Thủ phạm là một thanh niên. Anh này lập tức dựng xe máy lên và bỏ chạy thục mạng trước khi tôi kịp nói câu gì. Vụ va chạm làm nát cả một phần đuôi xe, tôi quá bực, định lên xe đuổi theo và cho cậu thanh niên kia một trận.

Tôi leo lên xe và cảm thấy không cần căng thẳng nữa, vì nếu đuổi theo có thể tôi và bạn kia lại gây thêm tai nạn cho người khác, chưa kể nếu tôi bắt được bạn kia thì cũng chẳng để làm gì, tai nạn cũng đã xảy ra rồi. Giá như cậu bạn kia chỉ cần dựng xe lên và xin lỗi tôi một tiếng, có lẽ tôi sẽ có một buổi sáng vui vẻ hơn.

Tôi thường xuyên bị tai nạn kiểu như thế, xe máy đâm vào đuôi xe, quẹt ngang hông, cúp đầu xe, gạt gương chiếu hậu… nhiều khi thấy chiếc xe mới bị trầy trụa, móp méo thì cũng xót của nhưng đáng buồn hơn là tôi chưa bao giờ nhận được một lời xin lỗi nào, đa số đều  bỏ chạy hoặc gương mắt lên nhìn, người nào tử tế lắm thì quay lại cười nham nhở một cái rồi đi.

Rất nhiều người không có thói quen nhận lỗi, hay nói đúng hơn là nhận trách nhiệm của chính bản thân họ, về những điều họ đã gây ra cho người khác, cho cộng đồng. Tôi gọi những kẻ này là những kẻ có khuyết tật về nhân cách.

3.
Về người khuyết tật, có 2 clip tôi nghĩ bạn nên xem:

Tình yêu của người mẹ không tay


Và vũ điệu Hand in hand


4.
Hôm nay, 18-04, là ngày của người khuyết tật Việt Nam

Tôi muốn nói với những người chẳng may mắn bị những khuyết tật về thể chất rằng: các bạn không hề đáng thương, các bạn thật đáng kính trọng, đáng khâm phục và đáng yêu. Tuy bị những khiếm khuyết về thể chất nhưng các bạn đã biết dùng tình yêu, tâm hồn và nghị lực của mình để vươn lên, để tỏa sáng và chính các bạn là tấm gương cho cả nhân loại về nghị lực và tình yêu cuộc sống.

Chỉ có những kẻ có khuyết tật về nhân cách, về tâm hồn mới thực sự là đáng thương.


 
Top