...

Anh với tôi học chung trường, trường ĐH Tài Chính Kế Toán (bây giờ là ĐH Kinh Tế), anh học khóa 13, tôi học khóa 17. Anh là người miền tây, Vĩnh Long, học rất giỏi, là cán bộ Đoàn, ra trường và được giữ lại trường làm giảng viên, khóa đầu tiên anh đến giảng là khóa của tôi. Ngay nhiệm kỳ sau đó anh lên làm bí thư Đoàn trường, còn tôi vào sinh hoạt trong ban chấp hành với tư cách khách mời. Tôi quen anh từ đó.

Thực ra anh là thầy tôi, nhưng tôi chưa bao giờ gọi anh một tiếng thầy, tôi cũng chưa từng coi anh là thầy, tôi chỉ gọi bằng anh và thực lòng, chúng tôi giống bạn bè nhiều hơn, khi nói về anh chúng tôi chỉ gọi tên anh gọn lỏn, không có đại từ phía trước.

 Anh hay kể rằng nhà anh nghèo, nghèo lắm. Đậu đại học lần đầu mà anh không đi học, phải đi làm mướn để kiếm tiền phụ nuôi gia đình. Đến khi thi đại học lần thứ hai với học bổng toàn phần thì anh mới chịu lên Sài Gòn học. Anh vừa đi học vừa đi làm thêm, tự nuôi mình và còn phụ giúp gia đình, nuôi một người em trai ăn học.

Anh là thầy tôi nhưng tôi không đến lớp môn của anh, dù đó là môn học chính của khóa và dễ hiểu là tôi thi rớt môn đó trong lần thi cuối khóa. Lần thi lại môn đó, tôi uống rượu ngoài công viên suốt đêm, nằm ngủ luôn đến sáng và bỏ thi. Đến lần thi lại thứ hai, tôi cũng uống rượu suốt đêm, sáng mò lên trường thi thì được biết địa điểm thi đã đổi qua Đồng Khởi. Chạy vội chạy vàng tôi chỉ kịp lấy tờ giấy thi, điền tên mình và ký vào sổ nộp bài. 

Chúng tôi uống rượu với nhau nhiều lắm, nhiều vô số lần trong suốt khoảng 10 năm. Anh uống rượu rất tốt, chưa bao giờ say, mà có say thì chỉ cần hát vài bài là anh tỉnh lại ngay. Lúc xưa anh thường hay nhậu với tôi và Nhựt, cứ uống quán mỗi người 7 chai bia vào Karaoke thêm 7 chai mỗi người nữa là về, hầu như tuần nào cũng vậy. Những ngày cũng sinh hoạt Đoàn, những đêm văn nghệ  hay những lúc anh lãnh lương thì thể nào cũng phải uống.

Anh hát khá hay và chuẩn, thuộc nhiều nhạc và rất thích trình diễn, nhưng anh cũng rất thích nghe người khác hát. Nếu nhậu vào thế nào anh cũng yêu cầu tôi hát bản Phôi Pha hoặc bản Một Ngày Như Mọi Ngày của Sơn. Chúng tôi uống với nhau từ khi anh ở căn gác trọ nhỏ xíu trên bờ kinh Nhiêu Lộc cho đến khi anh mua một căn hộ chung cư cũ trên đường Trần Huy Liệu.

Một lần, trường tổ chức một cuộc thi tiếng hát sinh viên, tôi ngồi cạnh anh ở hàng ghế ban tổ chức, hình như lần ấy có cả bạn Quốc Đại, bây giờ là ca sĩ cũng tham dự. Hôm ấy có một cô bé học cùng khóa với bạn Thắm lên hát một bài rất trẻ trung, hình như bài Mưa Ngâu thì phải. Đó là một cô bé khá xinh, tôi nhớ cô bé ấy đội một chiếc mũ bê rê màu đỏ và mặc một chiếc váy cũng màu màu đỏ. Anh tỏ ra rất thích cô bé, anh lắc lư người theo điệu nhạc. Cô bé đó sau này là vợ của anh.

Lúc tôi xuống Cần Thơ làm, cuối tuần lên Sài Gòn thăm người yêu lại ghé nhậu với anh, anh nói Phú đừng làm kế toán nữa, hèn người lắm, thôi qua công ty chỗ anh đang làm partime làm đi, đổi sang làm kinh doanh xem sao. Vậy là tôi thành đồng nghiệp của anh, bước vào một công ty nước ngoài với một chân chạy việc vặt nhưng chỉ sau một thời gian thì tôi làm giám đốc kinh doanh còn anh là kế toán trưởng, bộ ba ban giám đốc công ty có một anh giám đốc tổng vụ nữa, vậy là chúng tôi lại uống với nhau nhiều hơn. Tôi ngủ rất nhiều đêm ở nhà anh.

Anh điển hình là người miền tây: rộng rãi, phóng khoáng nhưng cũng rất khí khái, anh không làm việc gì trái với lương tâm, anh không biết bắt tay tranh thủ những mối quan hệ, anh không biết chạy vạy với ai cả, anh sống với người khác bằng tình nghĩa và anh chỉ đi dạy, đi làm rồi nhận đúng thu nhập từ công sức của mình. Và anh bỏ công sức ra rất nhiều, chúng tôi hay nói với nhau là anh làm nhiều quá. Sau này anh còn đi dạy ở 2 trường đại học khác nữa, hầu như thời gian của anh còn lại rất ít. Chúng tôi gặp nhau thưa dần.

Anh là người con hiếu thảo, là một niềm tự hào trong gia đình lớn của mình. Trong gia đình nhỏ, anh là một người chồng tốt của một cô vợ hiền, một người cha đáng kính của hai đứa trẻ kháu khỉnh mà đứa lớn mới chỉ có mười một tuổi. Anh luôn nhận được sự yêu thương của nhiều bạn bè, nhiều đồng nghiệp trong trường, trong công ty, còn thứ vừa bạn vừa đàn em như tôi anh cũng có hằng hà sa số.

Anh là Tiến Sĩ Nguyễn Thế Lộc, một giảng viên đại học mới ngoài 40 tuổi, một con người đạo đức và tài năng, một người anh tình nghĩa của chúng tôi. Vậy mà hôm nay anh bỏ chúng tôi ra đi. Anh bị đột quị trên đường đi dạy về đêm qua trong khi đi xe máy, lúc chỉ còn cách nhà 500m. Bạn Thắm khóc như mưa từ lúc hay tin đến lúc vào nhận anh trong nhà xác, khóc cùng với mẹ anh với vợ anh. Tôi vẫn không thể nghĩ rằng đây là sự thật. Tôi vẫn không tin rằng anh đã ngã xuống. Mọi thứ anh làm đều đúng, đều trọn vẹn tình nghĩa, đều có kế hoạch, anh không thể đơn giản là ngã xuống như thế được. 

Đau lòng tôi quá. Lộc ơi
 
Top