...
1.
Hổm rày viết nghiêm túc quá, vì dạo này blog nhiều người đọc nên cứ định nhảm cái gì rồi đắn đo lại thôi. Mà nhảm có cái hay của nhảm, một cách cá nhân mà nói, đôi khi nói linh tinh lang tang vậy mà giải phóng được rất nhiều những tù nhân ý nghĩ, bọn ấy không hiểu sao cứ luôn muốn lẻn ra ngoài.
À, nói chuyện tù nhân mới nhớ rằng dạo này thằng Luyện nó qua mặt anh Châu nhà mình, trên Google gõ "Lê Văn Luyện" nó ra những 8.7 triệu kết quả, trong khi anh Châu chỉ dừng lại ở 7.9 triệu.
Mà nhắc đến anh Châu lại muốn thông báo ké với 5Xu rằng Chùa Toán mở cửa trở lại, Hòa Thượng tái xuất, tuy không có chế độ còm hay like gì nhưng có còn hơn không.
2.
Tôi đọc xong Vượt Lằn Ranh (The Crossing) của Cormac McCarthy, ông này mà kiếm trên Google (bản int'l) thì con thua xa thằng Luyện, chỉ chừng chưa tới 4 triệu, tôi đọc vì ông là tác giả của The Road và No Country for Old Men, hai tác phẩm kia thì tôi chỉ coi phim. The Crossing quả là hơi nặng đô, tôi vật vã những 3 đêm mới tiêu hóa xong cuốn sách, và trong giấc mơ một tuần sau đó, tôi một mình với một khẩu súng trường, lang thang qua đất Mexico trên lưng một con ngựa chiến.
Nói đến ngựa chiến mới nhớ là tôi rất cảm kích các chú ngựa đóng phim nhất là các phim chiến tranh, hành động, có thể là các chú ấy bị buộc phải đóng phim. Mỗi lần coi cảnh các chú ngựa bị ngã trong phim là tôi lại thấy nhói lên niềm thương cảm tột độ, dĩ nhiên là chỉ đối với chú ngựa.
3.
Nhân nói về đề tài chiến tranh, hay cụ thể hơn là tâm lý hậu chiến, thì "Nỗi Buồn Chiến Tranh" của Bảo Ninh vẫn là tác phẩm văn học xuất sắc nhất của Việt Nam ta. Không có ở đó những anh hùng, những chiến công, những lý tưởng cao đẹp... không hề có, chiến tranh là một căn bệnh, một bệnh dịch lớn nhất và khủng khiếp nhất mà con người là nạn nhân.
Trước tôi có đọc cuốn này, sau này thấy bản tái bản đẹp quá, vật vã xin mãi chả ai cho đành bấm bụng mua một cuốn, đắt vãi. Đọc vèo phát hết, nhưng phải nói là đáng tiền.
4.
Lỡ viết theo lối dây dưa này thì viết luôn, thứ đáng tiền nhất mà tôi mua trong tuần vừa qua là một bộ "chăn-ra-gối", viết theo lối cửa hàng, để tặng bạn Hà Thi nhân sinh nhật bạn ấy. Mèn ơi, màu sắc hấp dẫn, vải êm ái, căng mịn màng... nhất là cái chăn, đắp vào cứ như đang nằm trong mây, ngủ thì ôi thôi, cứ tưởng như đang chu du tiên cảnh.
Chu du tiên cảnh thì dạo gần đây tôi được rủ rê hơi bị nhiều, một bạn trên FB rủ đi Tây Bắc "uống rượu táo mèo, bẫy con chim ngói và ăn mừng cơm mới với đồng bào", còn hẹn với nhà báo Bố Cu Hưng và Luật Sư GoldMund cùng "ngược đường Trường Sơn, vừa đi vừa uống rượu vừa đọc thơ"... nghe chỉ muốn bỏ nhà theo tiếng gọi giang hồ.
5.
Nhân nhắc tới uống rượu mới nhớ là vừa say một bữa, uống để chia tay một đàn em thân tín và sắp tới lại chuẩn bị chia tay thêm một bạn nữa. Những bạn này theo tôi từ những ngày chân ướt chân ráo ra thương trường, cùng chia ngọt sẻ bùi, đồng cam cộng khổ suốt 5 năm qua.
Công ty đã lớn mạnh hơn trước rất nhiều, đã mở ra nhiều chi nhánh và tôi cần có người để quản lý các chi nhánh đó, chia tay nhưng không buồn mà trái lại, rất vui. Cảm động. Các bạn đã thề rằng cho dù cuộc đời có thế nào thì các bạn vẫn luôn là những "thằng em anh Phú". Cảm động nhất câu đó, dù anh Phú cũng tầm thường thôi mà.