...

Mười chín tuổi, tôi cao một mét bảy mươi ba, nặng hơn năm chục ký, trông gầy nhom, chân tay loằng ngoằng như vượn, mái tóc dày, đen và dài chấm vai. Mười chín tuổi tôi nhanh nhẹn như một võ sĩ, ăn mỗi bữa ba dĩa cơm, bơi vài cây số, có thể ngủ giấc đêm ngon lành trên một bãi cỏ ven đường sương gió.

Mười chín tuổi tôi hút thuốc không nhiều (do không có tiền) nhưng hút rất ngon miệng, tôi uống rượu cũng không nhiều, hai ba bữa mới uống một bữa, nhưng uống rất say và rất vui, vì tôi có nhiều bạn, vì chúng tôi chơi với nhau bằng thứ tình bạn vô tư và xanh um như những nhành cây.

Mười chín tuổi tôi đã một mình đi dọc Việt Nam, tôi đi bằng xe đò, tàu chợ, quá giang xe tải, thậm chí có đoạn tôi đã đi bộ, đi chỉ để nghe giọng nói của xứ sở mình thay đổi qua từng bước chân. Mười chín tuổi tôi không nghĩ nhiều cho tương lai, tôi không nhìn lại quá khứ, tôi chưa nghĩ về ngày mai nếu chưa sống hết đêm. Mười chín tuổi tôi tự do, thanh khiết và nhẹ nhàng như một đám mây.

Mười chín tuổi tôi ngang tàng và hào hiệp như một anh hùng màn bạc, tôi có thể đánh nhau sứt đầu vỡ trán chỉ vì những chuyện không đâu xảy ra ngoài đường như việc một bà bán vé số bị mấy gã thanh niên trêu chọc hay có một bạn học sinh bị đụng xe mà không nhận được lời xin lỗi. Mười chín tuổi tôi có thể hy sinh vì bạn bè nếu họ cần, và thậm chí rất ngông cuồng là ngay cả khi họ không cần.

Mười chín tuổi tôi chưa có người yêu. Thực ra hồi đi học tôi có tán tỉnh vài cô, cái kiểu tán tỉnh của tôi rất học trò, chỉ là làm thơ, viết thư, hoặc làm dáng như một con công, cũng có vài cô đã đi xa đến mức nắm tay hoặc uống nước mía. Các cô ấy đều đặt cho tôi những điều kiện để đi xa hơn: phải bỏ thuốc lá, bỏ nhậu, bỏ bạn giang hồ… vậy là tôi đành bỏ… các cô ấy.

Mười chín tuổi tôi làm thơ, không có ổ cứng máy tính nên thơ của tôi ở trong sổ những người bạn, trên những tờ giấy học trò thất lạc, trên những vỏ bao thuốc lá tặng lại cô hàng cà phê đâu đó trên đường. Tôi cũng bắt đầu gửi thơ đăng báo, và cắt những mảnh báo đó lưu lại thành một cuốn sổ, nhưng số lượng những bài thơ tôi còn giữ so với số tôi đang viết chỉ là một phần nhỏ. Mười chín tuổi, việc làm thơ đối với tôi cũng cần thiết như ăn uống và hít thở.

….

Hôm nay (30-05-2011) tôi mười chín tuổi, lần thứ hai. Lần mười chín tuổi thứ hai này, tất cả những điều tôi kể trên đã hoặc mất đi, hoặc đã mòn nhẵn, lạnh lẽo hoặc trở nên đối lập.
 
Top