1.
Hôm nay báo Thanh Niên giật cái tít ngay trang nhất, to vật vã: “Người Việt phải biết bơi”, nghe rất máu lửa và đầy dân tộc tính, các bạn có thể đọc nguyên văn bài viết ở đây. Bài viết chủ yếu nói về nguy cơ bị …chết đuối, đặc biệt là đối với trẻ em, các con số thống kê ở cuối bài viết thực sự là những thống kê quá đau lòng: Trung bình mỗi ngày có 10 trẻ tử vong vì lý do này, chủ yếu độ tuổi từ 7-15”. Đối với cá nhân tôi, một tai nạn hay một căn bệnh, dù là nhỏ nhất, đối với một đứa trẻ cũng là một việc đau lòng, huống chi là con số trên.

2.
Một lần, hồi tôi còn nhỏ, cả lớp tôi thuê một chiếc ghe chạy ra đảo chơi. Chiếc ghe quá nhỏ để chở hơn bốn chục đứa học sinh, ra khơi, gió lớn, sóng dồn đã làm nó chao đảo, mấy lần suýt lật. Tôi nhớ mãi cảm giác của mình khi đó, khi nhìn bạn bè hoảng loạn, dù chúng cũng toàn dân biển như tôi. Nếu chiếc ghe lật, người nào trong chúng tôi giỏi lắm cũng chỉ tự cứu được mình, còn các bạn không biết bơi, bơi yếu hoặc các bạn nữ thì cầm chắc cái chết. Bạn bè tôi hay rủ nhau đi tắm biển chung nên tôi biết, có những bạn mang tiếng là biết bơi, sáng nào cũng tắm biển, nhưng các bạn ấy rất “nhát nước” và vẫn có khả năng chết đuối như thường.

3.
Quay lại chuyện bài báo với cái tựa giật gân trên, theo tôi, chuyện trẻ em Việt Nam biết bơi và vấn đề hạ thấp, thậm chí là xóa bỏ trẻ chết đuối ở Việt Nam là hai vấn đề khác nhau, hoàn toàn khác nhau. Trong những tai nạn nói chung, và tai nạn chết đuối nói riêng, một phần nguyên nhân chính là do lỗi của người lớn, chính sự bất cẩn và thiếu quan tâm của người lớn là nguyên nhân cho rất nhiều tai nạn đau lòng của trẻ. Vậy cái tít “Người Việt phải biết bơi” không phải là giải pháp cho tai nạn chết đuối ở trẻ em Việt Nam (rất cao) hiện nay. Trẻ em rất thích nước và rất hiếu động, dạy trẻ biết bơi là một việc khác hoàn toàn với việc giám sát trẻ và dạy trẻ biết tránh xa nguy hiểm hoặc biết cách đối phó với tình huống nguy hiểm.

4.
Lúc trước tôi có bài viết Dạy bơi. Bài viết này nhờ Hòa Thượng Thích Học Toán đem về treo ở Chùa Toán và được lăng xê bởi trang e-Bơi nên bỗng nhiên khá nổi tiếng, sau đó xuất hiện ở rất nhiều blog khác và các diễn đàn trên mạng. Trong bài "dạy bơi", dĩ nhiên ai đọc cũng biết là tôi có nói sâu xa hơn chuyện “dạy bơi” một chút, nhưng thực tình những điều tôi chia sẻ là hoàn toàn chính xác, đó là cách mà tôi đã dạy bơi cho vợ, con hoặc con em của bạn bè mình biết bơi.

Đối với tôi, trong chữ “biết bơi” có hai thứ hạng: bơi nổi và bơi chìm. “Bơi nổi” chính là cách bơi mà bạn được dạy nếu đăng ký đi học bơi. Người biết bơi theo kiểu “bơi nổi” rất nhiều, đa số là trẻ em, nhất là trẻ em sống ở thành phố (con tôi cũng nằm trong số đó), đối với những người này, dù được coi là đã "biết bơi", nguy cơ bị chết đuối ở trong tự nhiên vẫn cao như người không biết bơi, thậm chí là cao hơn.

“Bơi chìm” là cách mà tôi muốn dạy bạn trong bài viết , đó là cách bơi mang tính nhận thức, bạn phải hiểu được nước, bạn phải hòa vào nước, đi trong nước, nghe trong nước, nhìn trong nước, bạn không cần nhiều nỗ lực để “làm nổi” khỏi mặt nước ngoại trừ để hít chút không khí. Khi đã thực sự biết bơi, bạn sẽ thấy nước không hề nguy hiểm, mà trái lại, là một môi trường đầy quyến rũ.

5.
Biết bơi theo hai nghĩa trên của tôi, giống như đối với một đứa trẻ, vừa phải biết cách học giỏi vừa phải biết cách sống tốt. 

...mà thực ra, chỉ cần biết cách sống tốt đã là giỏi lắm rồi.


P/S: Bạn trai nào muốn có thêm động lực học bơi thì đọc thêm cái này, cho nó máu
 
Top