...
...cho em, tác phẩm hưởng ứng phong trào kỷ niệm 12 năm ngày cưới, 28-3-2011.

Em là con gái miền tây, đồng bằng mênh mông là quê hương em, quê em xanh um cây trái và những dòng sông thì nằng nặng phù sa. Em là hậu duệ của những người đi mở cõi, phóng khoáng và tình cảm. Em xinh đẹp và duyên dáng, nét duyên dáng mặn mà của đất Cần Thơ “gạo trắng nước trong” nổi tiếng xưa giờ.

Cho đến ngày theo chồng, nơi xa nhất của đầu kia đất nước mà em đặt chân đến là Thủ Đức, một quận phía đông Sài Gòn. Em lấy chồng xa, bỏ qua câu hát: “má ơi đừng gả con xa, chim kêu vượn hú biết nhà má đâu…”, em chỉ biết câu: "đi đâu cho thiếp theo cùng, đói no thiếp chịu, lạnh lùng thiếp cam...". Chồng em lưu lạc 3 miền, sinh ra ở miền Bắc, lớn lên ở miền Trung và sống ở Sài Gòn, em theo chồng đã mười hai năm, cũng làm dâu chừng đó nơi.

...
Quê mẹ chồng em, nơi chồng em được sinh ra, là một tỉnh nghèo nhất miền Bắc, nằm ở cuối đoạn thắt của miền Trung. Nơi đó chỉ có hai mùa, một mùa nóng kinh hoàng với gió Lào thổi rát rạt còn một mùa thì bão lụt triền miên. Nơi đó, thời chồng em ra đời, bom đạn của chiến tranh đã cày nát từng mét vuông đất.  Nơi đó, con người luôn có nét khắc khổ, dù là trong ánh mắt hay trong nụ cười. Nhà mẹ chồng em nghèo nhất ở cái xứ nghèo nhất ấy.

Em thương mẹ chồng, em thương cả quê mẹ. Em cũng tần tảo như mẹ, người mẹ bắc kỳ và cô con dâu miền tây rất tâm đầu ý hợp. Em đi làm có tiền, em giúp mẹ nuôi mấy đứa em họ mà mẹ đem vào từ quê, nuôi từ khi chúng còn bé xíu đến khi hết đại học, đi làm rồi dựng vợ gả chồng… Em và mẹ, em cùng mẹ, giữ một sợi dây tinh thần đối với quê hương. Dù em chỉ là con dâu, một cô con dâu từ miền tây xa ngái, nhưng cả vùng quê ấy, cả xóm làng ấy vẫn nhắc em như một người con, như mọi đứa con lưu lạc khác trong gia đình. Mỗi lần em về quê là xóm làng đông vui, người ta đến đầy sân, đến chỉ để uống chén trà, để ngắm đứa con dâu xinh đẹp của quê hương.

Em bên bà ngoại của chồng ờ Hà Tĩnh 06-2005 (nay bà đã mất)


Quê cha chồng em ở miền trung, xứ Nẫu, cũng là quê nghèo. Em với mẹ đều là dâu xứ ấy, nhưng ở quê cha chồng em, người ta biết mẹ và em nhiều hơn là biết chồng và cha chồng em. Hai người dâu cả, một mẹ một con, luôn cùng nhau giải quyết những công việc của gia đình, của dòng họ. Vì là dâu trưởng, nên cả mẹ và em phải quán xuyến nhiều việc, từ việc lớn như cúng tổ, cúng đình, đám giỗ, đám cưới… đến việc nhỏ như giải quyết những tranh chấp trong nhà hay công chuyện làm ăn của mấy đứa em… nhưng cả hai đều không nề hà, đều không tính toán so đo, lúc nào cũng nhiệt tình. Tuy là dâu và đều là dâu từ xứ khác, nhưng mẹ và em chưa từng cảm thấy xa lạ, người xứ Nẫu coi mẹ và em như người trong nhà. Người quê thương mẹ và em không phải vì những việc đã làm hay vì món đã quà tặng, người quê họ thương vì tấm lòng của mẹ và em đối với quê hương, với dòng họ.

Em bên bà nội của chồng ở Phú Yên (12-2010)

Nhiều người nói với em: làm dâu khó lắm, người trên nhìn xuống, kẻ dưới ngó lên, người ta nhìn vào…em cười khì, em làm dâu mười hai năm rồi, làm dâu đủ ba miền, em có thấy khó khăn gì đâu, dễ không mà. Em làm dâu đủ ba miền, bao nhiêu là phong tục tập quán lạ lẫm, họ hàng bên chồng em đông đúc, mỗi người mỗi tính…vậy mà em làm dâu khỏe re, có thấy khó khăn gì đâu. Ai cũng thương em, ai cũng quí em, ai cũng coi em như con em trong nhà mà không hề có phân biệt đối xử, thậm chí nhiều người bà con bên chồng còn thương em hơn cả chồng em. Em làm đi làm dâu nhưng em chưa từng nghĩ mình là con dâu.

Em là con gái miền tây nhưng từ mười hai năm nay, kể từ ngày theo chồng, em đã là con của ba miền, quê hương em là ở ba miền, dòng họ em trải dài khắp ba miền.
 
Top