...
Bà có hai con trai, sanh cách nhau 5 năm, theo đúng qui định của nhà nước.
Bà luôn tự hào vì hai đứa con trai của mình, bà nghĩ mình xứng đáng để tự hào. Con trai trưởng được coi là lanh lợi, tháo vát, từ nhỏ đã biết kiếm tiền phụ giúp cha mẹ, học hành không tới đâu nhưng lăn lộn ngoài đời thì nhiều, cũng từng làm đủ mọi nghề, 18 tuổi vác ba lô ra khỏi nhà đi khắp đất nước, tự lập luôn từ đó, đến năm 35 tuổi đã có chút sự nghiệp, cố gắng đưa gia đình ra khỏi cửa nghèo khó. Con trai út mới thực sự là niềm tự hào của bà, nó luôn học giỏi, thi đậu 3 trường đại học hàng đầu, ra đời trở thành một kiến trúc sư tài năng và có chút tên tuổi, bây giờ đã học đến thạc sĩ.
Bà luôn tự hào về hai đứa con trai của mình. Ông bà đều thương tật, đau yếu nhưng hai đứa con trai thì cao lớn, vạm vỡ, bà luôn thấy hai con trai của mình khôi ngô nhất thiên hạ. Cả hai đứa đều có gia đình, chúng sinh cho bà những đứa cháu nội thật xinh đẹp và ngoan ngoãn.
Bây giờ bà già rồi, bao nhiêu vất vả đời người để nuôi dạy hai đứa con trai đáng tự hào ấy đã hằn lên người bà bao nhiêu là bệnh tật, trong đó nặng nhất là đôi chân bị viêm tắc tĩnh mạch, gần đây bà hầu như đã đi lại rất khó khăn, đi khám thì bác sĩ chỉ lắc đầu, bảo bệnh này không chữa được, khi nào nặng quá thì ta cưa chân.
Bây giờ bà già rồi, bao nhiêu năm rời xa quê nhà, rời xa gia đình để theo hai đứa con trai đáng tự hào, bây giờ dồn lại một nỗi hoài hương đau đáu khi xế bóng chiều tà. Bà sợ, bà sợ nếu phải cưa chân thì bà không về quê được nữa, không gặp người thân được nữa.
Bà có một cô con gái. Nàng cũng bước chân vào đời từ năm 18 tuổi, cũng được tiếng là lanh lợi, tháo vát chẳng thua gì cậu cả. Nàng cũng học giỏi từ nhỏ, cũng đậu 3 trường đại học, chẳng thua gì cậu út.
Nàng cũng có sự nghiệp riêng của mình, nhưng vì là con gái nên nàng gần gũi với bà hơn. Nàng dành thời gian xem phim bộ trên truyền hình với bà, nàng nán lại sau bữa ăn để tâm sự với bà, nàng đi chợ với bà. Chỉ có nàng mới biết bà cần gì, bà đang nghĩ gì, bà đang buồn hay đang vui.
Biết bà nhớ quê, hàng năm nàng thu xếp cho bà về quê, nàng lo từ tiền bạc, quà cáp đến book vé máy bay, xe cộ, giờ giấc để bà về quê chơi. Tuần rồi có đám gỗ bố của bà, tức ông ngoại của nàng, nàng muốn đích thân nàng đưa ông bà về quê, sẵn dịp đưa cô con gái nhỏ về quê để nó biết thêm về quê hương của bà. Nàng thích nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của bà trong ngôi nhà xưa, bên cạnh những người thân thương đã lâu không gặp.
Nàng, và cô con gái nhỏ của nàng, khi biết rõ bệnh tình của bà, đã không muốn chấp nhận việc bà sẽ bị cưa chân. Nàng tin rằng không có bệnh gì là không chữa được, nếu ở Việt Nam không chữa được nàng sẽ đưa bà ra nước ngoài chữa. Nói là làm, nàng lên mạng tìm thông tin, sắp xếp thời gian đưa bà đi khám lại ở bệnh viện lớn nhất, quyết tìm cho ra cách chữa trị cho bà.
Nàng đã làm được, có một phương pháp phẫu thuật mới nhất, mới vừa được đưa vào Việt Nam, chính xác là phương pháp phẫu thuật bằng sóng cao tần (RFA) để chữa căn bệnh chân cho bà. Nàng đã thành công, đã liên hệ nơi phẫu thuật và lên lịch phẫu thuật cho bà. Khỏi phải nói là bà mừng lắm, bà cười mãi, bà khoe khắp nơi, gặp ai cũng khoe.
Hôm qua bà nói, bà thích nhất những lúc thấy nàng lăng xăng lo lắng cho bà trong phòng khám đông nghịt người, nàng dắt bà đi, nàng kiếm chỗ cho bà ngồi, nàng lấy ghế cho bà kê chân, nàng lấy nước cho bà uống…bà thích nhất khi mọi người hỏi bà: "bà có cô con gái xinh quá nhưng sao bà nói giọng bắc mà con gái lại nói giọng nam?" Bà mỉm cười trả lời: "tui đâu có con gái, nó là con dâu tui đó chứ."