(cấm người dưới 18 tuổi đọc)
...
Thời sinh viên chúng tôi có một sở thích nhỏ, nhậu và hát ngoài công viên suốt đêm, thực ra tới bây giờ và 50 năm nữa, tôi vẫn thích như thế. Khi vắng thì dăm ba đứa, khi đông có thể lên đến hai, ba chục đứa, chúng tôi thường uống rượu và đàn (nếu có đàn) hoặc gõ trống (nếu có thể kiếm thứ gì làm trống), rồi cùng hát. Cuộc vui thường bắt đầu từ khỏang 11~12h đêm và tàn lúc 4~5h sáng, chúng tôi thường không phiền đến ai, thưởng thức cái im lặng tuyệt đối của đêm trong công viên giữa lòng thành phố, chẳng phải rất tuyệt sao?
Rượu được đựng trong bọc nylon có cắm một cái ống hút và chúng tôi chuyền tay nhau uống như cách một bộ lạc người da đỏ hút thuốc, mồi có thể là dưa leo, bánh mì không hoặc bánh giò, chữa cháy bằng trà dà, cũng đựng trong bọc nylon với ống hút. Có đêm chúng tôi say quá, đến sáng thì lăn ra bãi cỏ ngủ và nhà thơ Lê Quí Nghi bị trộm lấy mất chiếc xe đạp, chiếc xe mà Nghi thường chở tôi đi lòng vòng và hát.
Nhiều đêm chúng tôi hát các ca khúc theo chủ để, ví dụ như đêm 29/04, chúng tôi hát các ca khúc nhạc đỏ tưng bừng, và đến gần sáng, chúng tôi sắp một hàng dài, người đi đầu lấy một lá cờ ngoài đường và giương lên, cả bọn vừa đi vừa hát, từ Quận 5 hướng ra cầu Sài Gòn, chúng tôi gọi là “đi đón quân Giải Phóng”. Một đêm khác chúng tôi hát nhạc Lê Thương và chúng tôi quyết định bầu bạn Hùng, một bạn nhỏ con, mắt kiếng, người bắc 54, làm chủ tịch nước vì bạn ấy đã hát thật tuyệt vời cả 3 bản “Hòn Vọng Phu”. Một đêm khác ở Vọng Nguyệt Lâu, tôi đã nổi máu võ nghệ và khật khưỡng trổ tài múa trọn một bài quyền cho các bạn thưởng thức.
Màn đêm vốn phức tạp, từ xa xưa đã là như thế. Cũng có đêm chúng tôi không hát hò gì chỉ loanh quanh đánh nhau với đám ma cô dắt gái, đánh – chạy – chạy – đánh tưng bừng cả đêm, may mà chẳng có thương vong gì, chỉ toàn chuyện vui để kể. Có đêm, cả bọn đang hát lên đến cao trào thì công an và dân phòng ập đến, bắt cả lũ về đồn ngủ vì tội phá rối nơi công cộng. Một đêm nọ, chúng tôi hết rượu lúc đang vui, thực ra không phải rượu hết mà trước đó, lúc bị đuổi bởi một đám ma cô, nhà thơ Vương Huy trong lúc hoảng loạn, đã ném mất một bọc rượu, thế là chúng tôi phạt y ta bằng cách phải đi mua rượu thêm và không cho ăn mồi, mãi đến gần sáng, Vương Huy chịu hết nổi bèn cướp một quả dưa leo bỏ vào miệng nhai, tôi nghĩ lúc đó Vương Huy đã suýt chết ngẹn, tôi nhớ mãi hình ảnh y ta trợn trắng với cái miệng căng đầy dưa leo.
Trong khi bạn bè đang vùi đầu trong sách vở, trong những con toán và những lý thuyết để chuẩn bị cho một tương lai sán lạn, thì lũ chúng tôi đàn, hát và nhảy múa nguyên sơ ngoài công viên, quả thật là không tốt, không tốt tí nào. “Nếu cho tôi quay lại thời sinh viên của mình, tôi sẽ không như thế nữa, tôi hứa !”. Bạn có tin lời hứa ấy không? Tôi thì không.