...
1.
Tôi vốn thích viết và viết rất nhiều dù tôi biết mình không chuyên nghiệp, nhưng viết lách có lẽ là một trong những kỹ năng mà tôi giỏi. Cũng có dạo tôi chẳng viết lách gì, cơm áo rượu thịt quay cuồng như cơn lũ cuốn tôi đi (hehe, nói thế cho nó đời chứ thực ra tôi viết nhiều quá mà chỉ có một đọc giả, riết tôi cũng làm biếng viết). Từ ngày có blog thiệt tình là tôi như cá gặp nước, ngày nào cũng phun châu nhả ngọc phà phà, chuyện xưa chuyện nay, chuyện nhà chuyện nước, trên có thiên văn dưới có địa lý, thứ gì tôi cũng viết được, càng nhiều người đọc tôi càng viết hăng. Nhiều bạn copy bài của tôi về nhà, tôi càng khoái, có bạn lấy bài tôi đăng báo, tôi cũng cảm ơn luôn. Nhiều khi đọc lại thấy mình lộng ngôn, khoe khoang quá đỗi, hehe, không sao không sao, tôi viết mua vui, bạn vui tôi vui, không phiền ai cả là tốt rồi.
2.
Dạo này tôi mắc một hội chứng, có lẽ ai làm cha mẹ cũng mắc phải hội chứng này, hội chứng “phát cuồng vì con”. Thật sự là lúc nào tôi cũng nghĩ về các con của mình, nhiều đến nỗi tôi không thể viết ra được nữa. Những đứa con đem lại cho tôi thật nhiều xúc cảm đẹp đẽ, lung linh của cuộc sống. Hà Thi là một cô bé ngoan, tình cảm và duyên dáng, Hà Văn là một cậu bé khôi ngô, rộng rãi và mạnh mẽ, tôi chỉ cần vậy, và chắc chắn sẽ như vậy, tôi không có ý niệm về những đứa trẻ học giỏi. Theo tôi, những đứa trẻ không cần học giỏi, chúng chỉ cần học cách để yêu giỏi, sống giỏi.
3.
Lý thuyết là thế này: có 3 thứ luôn luôn nằm trong sự ham muốn của bản ngã: gia đình, tiền bạc và cái “tôi”, cái tôi ở đây có nhiều thứ, danh vọng, sở thích, ham muốn, lòng tự tôn…. Khi nào bạn có đủ cả ba (mà đủ theo nghĩa là thật nhiều), nhất là theo thứ tự mà tôi đặt ở trên, bạn có thể tự nhận mình hạnh phúc.
Còn thực tế, hehe, thực tế luôn khác chứ, hạnh phúc không phải là đích đến, hạnh phúc là con đường. Hãy yêu gia đình của mình, tiền chỉ cần để đủ sống và sống với sở thích, ham muốn và lòng tự tin của mình, mỗi ngày, mỗi ngày là một ngày hạnh phúc.
Hehe, tôi nói có vẻ dạy đời quá, thực ra tôi đang cố khuyên mình thôi.
4.
Đọc sách là một thú vui của tôi. Tôi có một tủ sách lớn chiếm trọn một vách tường, nung núc sách, tây ta, kim cổ có đủ, từ thơ ca, tiểu thuyết tới sách lịch sử, địa lý, khảo cứu gì tôi cũng đọc sất. Nhưng, vâng, nhưng không hiểu sao dạo này tôi lười đọc sách, lười ghê gớm, cứ cầm cuốn sách lên là tôi buồn ngủ, Mario Puzo càng buồn ngủ, Paul Auster thì ngủ gục luôn, tôi bắt đầu nghĩ đến việc uống trà vào buổi tối để có thể đọc sách.
Có một câu trong cuốn hồi ký của Putin mà tôi đọc và nhớ và rất thích thú, không biết có chính xác không vì tôi không có thói quen tra cứu lại, chỉ chép theo trí nhớ cùi bắp của tôi, một câu Putin luôn dặn các học trò của mình trong thời gian ông tham gia huấn luyện sĩ quan tình báo: “Nếu đã không muốn bắn thì đừng rút súng ra khỏi bao”. Bạn có thể hiểu theo nhiều cách, nhưng chiếu theo ngữ cảnh của câu nói, thì ông khuyên bạn phải dứt khoát, kể cả việc phải nổ súng, nếu cần, cũng phải dứt khoát.
Tôi thích câu ấy vì tôi chẳng bao giờ là người dứt khoát, tôi biết nhiều thứ nhưng không đủ giỏi, tôi không có những mục đích sống cụ thể để có thể đưa ra một kế hoạch cụ thể, tất cả những sự kiện trong đời tôi là ngẫu hứng và theo dòng thời gian, hehe, có lẽ tôi nên nghĩ lại và xem xét việc lập một kế hoạch, cho tương lai.
5.
Cái đánh dấu đầu tiên trong các việc cần làm trong tương lai là: “lái xe xuyên Việt theo đường 14”, cứ đánh dấu để đó, để buộc mình phải làm, “súng đã rút khỏi bao” rồi.