...
1.
Nỗi buồn như ánh nắng, nó đến và đi vào một lúc nhất định với nhiều cơ duyên, nó phủ xuống đời ta nhiều hay ít, nhẹ nhàng hay khủng khiếp, tất cả đều không do ta quyết định. Còn như nếu ta chủ động muốn có một nỗi buồn nhẹ nhàng và có hơi hướm phấn chấn cho cuộc sống tẻ nhạt và ít sự kiện của mình, ta nên đọc “Nhạc đời may rủi” (Paul Auster, Trịnh Lữ)


2.
Một bữa ăn luôn đòi hỏi một thời gian nhất định sau đó để được tiêu hóa hết, một bữa ăn giàu dinh dưỡng, ví dụ như tôm hùm hay mực sữa, có lẽ cần nhiều thời gian hơn để tiêu hoá. Đọc tiểu thuyết như ăn một bữa ăn giàu dinh dưỡng, chỉ có điều “Nhạc đời may rủi” (Paul Auster, Trịnh Lữ) còn hơn một bữa ăn, nó là một củ sâm vài chục năm tuổi, tôi đã mất hai mươi bốn giờ dồng hồ vẫn chưa rứt ra khỏi nó, chưa thể nghĩ về điều gì khác, ngoài nó.


3.
Ám ảnh, thật sự là ám ảnh. Đời tôi, tôi từng rất nhiều lần bị ám ảnh bởi nhiều thứ nhưng bị ám ảnh bởi một cuốn sách thì chỉ có một số ít cuốn sách có thể làm được điều đó, nếu là tiểu thuyết thì chỉ chừng vài cuốn. Gần đây tôi không nghĩ có cuốn nào có thể ám ảnh được tôi nữa, có chăng cũng chỉ nhẹ nhàng. Nhưng “Nhạc đời may rủi” (Paul Auster, Trịnh Lữ) thì lại khác, nó thật sự ám ảnh tôi. Cái phân đoạn khi Nashe bị giằng xé bởi việc giết hay không giết một thằng bé con nhà Floyd để trả thù cho thằng em giang hồ giữa đàng Pozzi, thực sự là một mẩu kinh điển của tâm lý nhân vật, kinh điển đến vô địch.


4.
Cũng có thứ không toàn mỹ, luôn có thứ như vậy, ví như “The Music of Chance”, tựa gốc của cuốn sách, nếu là tôi, tôi chỉ dịch là “Nhạc đời” thôi. Hay ví như, trong cuốn sách có nhiều chữ “theo rõi”, mà tôi đồ nó có nghĩa là “theo dõi”.


5.
Sau 24h kêu gào trên FB, đã có một người tốt, tôi chắc thế, hứa tặng tôi cuốn “Trần Trụi Với Văn Chương” (Paul Auster, Trịnh Lữ). Thật xúc động quá.
 
Top