...
1.
Tôi định sẽ viết một cái gì đó về Hà Nội, mùa thu Hà Nội, nơi tôi vừa trở về, nhưng khoan đã, cứ để cảm xúc nó từ từ ngấm vào tôi, như kiểu người ta ngâm một con rắn vào trong rượu, dăm ba bữa nữa hẵng xem màu ngửi mùi của nó thế nào, lúc ấy nhấm nháp cũng chưa muộn. Vả lại tôi đang rất bận.
2.
Người ta, đặc biệt là người sống ở thành phố (không hẳn là thị dân) dễ hoặc dễ có xu hướng đo người khác bằng thước đo tri thức, dù biết nó không chính xác đối với người khác, nhưng lại là cái thể hiện giá trị của mình. Tôi nhớ trong một phim gì đấy của Mỹ (Tôi gần đây chỉ xem phim Mỹ), một nhân vật chính có vẻ trí thức, bình phẩm về người khác như sau: “Thằng ấy, nó là loại người tin rằng U2 là tên của một loại tầu ngầm”, đại ý chế giễu người kia dốt nát. Tại thời điểm ấy, nếu bạn hỏi tôi về U2, tôi cũng đoán đó là tên một loại tầu ngầm.
3.
Có dịp đi qua các thành phố: Sài Gòn, Hà Nội, Biên Hòa, Hải Phòng, Nam Định, Đà Nẵng, Cần Thơ, Nha Trang. Tôi thường quan sát giao thông, tất nhiên là xe máy và người đi bộ. Tôi kết luận, hết sức cá nhân, rằng: 80% số ca phạm luật giao thông cơ bản như: vượt đèn đỏ, chạy sai làn đường, sang đường không đúng luật, rẽ không có tín hiệu… thuộc về phụ nữ, hầu hết trong độ tuổi 18~48, hầu hết đều tỉnh táo và có thái độ tham gia giao thông khá nghiêm túc.
So, what to do?
4.
Thời buổi hội nhập, thương hiệu rất được chú trọng. Các bác sĩ phòng mạch tư cũng ý thức được điều này nên đa số làm công tác PR và marketing khá tốt, hầu hết đều có thương hiệu với logo và slogan rất ấn tượng. Có điều thật khó để tạo nét khác biệt, tỉ như logo của các phòng nha thường được cách điệu từ cái răng, logo của các phòng khám mắt thường đường cách điệu từ con mắt. Tôi chỉ thấy thiệt thòi, hết sức thiệt thòi cho các bác sĩ phụ khoa.
5.
Có trên FB, nhưng cứ bỏ vào đây cho đủ tụ. "Thời cuộc đổi thay. Ngày xưa người ta khổ mà người ta khờ, còn bây giờ người ta khổ nhưng người ta lại ca hát..." Lời giải thích của bạn Hà Thi về sự khác nhau trong các cách đánh vần chữ "khổ"