...
1.
Hồi mới ra trường tôi đi làm cho một hãng bán xe máy Đài Loan. Hãng của tôi là hãng đầu tiên, mà cũng có thể là duy nhứt, bán xe máy trả góp cho người có thu nhập thấp, bán trực tiếp với lãi suất thấp chứ không phải bán qua ngân hàng với lãi suất ngất ngưỡng đâu. Công ty có hẳn một phòng công nợ với hơn chục nhân sự, chuyên đi đòi tiền góp hoặc đi thu hồi xe của những khách hàng không còn khả năng chi trả.
Tôi được điều động về làm kế toán trưởng chi nhánh của công ty ở Cần Thơ, lúc làm ở đây tôi phải kiêm luôn việc quản lý công nợ trả góp. Lúc ấy chúng tôi có một khách hàng, là một nông dân tên Mận, anh Mận đã nợ tiền trả góp 3 tháng rồi, tổng cộng là gần 180 đô, theo luật thì anh sẽ bị thu hồi xe.
Một ngày cuối tháng 11 năm 1996, tôi và một bạn nhân viên kinh doanh tìm về xã Thạnh Thắng gặp anh để đòi nợ và thông báo việc thu hồi xe. Tìm mãi đến trưa mới ra nhà anh Mận, đó là một căn chòi thì đúng hơn, mái tôn vách lá, nằm chơ vơ giữa đồng.
Thạnh Thắng nổi tiếng với món thịt chó, thịt chó kiểu bắc đúng điệu luôn. Bữa ấy Tư Mận đãi chúng tôi ăn một bữa thịt chó thịnh soạn, lấy lý do là ngồi chờ để vợ anh đi mượn tiền. Thịt chó ở quê nhưng cũng đủ món: mận, xáo măng, giò nướng, dồi nướng… nhưng đặc biệt mắm tôm anh nầy làm ưng ý tôi quá, mắm tôm tươi dằn thêm muỗng đường rồi cho thật nhiều ớt hiểm, sả cây, gừng lát đã băm nhuyễn, vắt vô một trái chanh lớn và dùng đũa đánh cho lên bông. Bữa ấy không có lá mơ, chỉ có rau thơm, húng quế, ngò gai… ngò gai ở đây lá to, bằng ba ngón tay, chấm vô nắm tôm nhai dòn rau ráu.
Rượu thịt, tâm sự một hồi thì thương anh quá. Ông già anh thuộc loại mê thịt chó, đặt tên con toàn món thịt thó: Mận, Dồi, Măng, Xáo… nhà nghèo, phải nói cái xe máy mua của chúng tôi là tài sản lớn nhất, à không, có lẽ là duy nhất của vợ chồng anh, anh dùng nó để chạy xe ôm. Nghèo nhưng mà nói chuyện tình nghĩa lắm, chỉ năn nỉ thư thả cho ít bữa, đừng lấy cái xe về.
Bữa ấy vợ anh đi đến tối cũng không mượn được tiền trả chúng tôi, tôi nói, thôi lỡ uống rượu của anh rồi tôi cho anh mượn tiền, tôi còn nguyên tháng lương mới lãnh cộng cả phụ cấp đúng hơn một triệu tám, cũng vừa cỡ 180 đô. Tôi hứa đóng tiền cho anh, vài bữa có tiền đem lên trả tôi, vợ chồng anh mừng lắm, muốn khóc luôn.
Lúc ra về xảy ra chuyện, hình như tôi có kể ở một bài nào đó, anh bạn nhân viên kinh doanh chạy ẩu, làm chúng tôi té sóng soài. tôi bị té lăn vào một con mương khô và nằm ngủ luôn tại chỗ, còn anh bạn lái xe thì dựng xe dậy, bỏ quên tôi và chạy một mạch về Cần Thơ. Sáng hôm sau tôi thức dậy, mình mẩy lem luốc, đón xe lôi về văn phòng, gặp anh bạn kia chưa kịp mắng cho một câu thì anh ta đã hỏi xớn xác: hôm qua đang nhậu sao tự nhiên anh bỏ đi đâu vậy, làm em chạy xe về một mình.
2.
Thực ra hồi ấy tôi không thân, nói đúng hơn là không quen ai ở ĐH Luật. Sau khi được giải thơ Bút Mới, tôi mới biết đến ĐH Luật, lúc ấy mới quen Minh Trường. Minh Trường dân Bến Tre, làm thơ hiền lắm, êm lắm, miền tây lắm. Ai cũng mến Minh Trường, thương những câu như: “cá lòng tong rỉa bóng những con tàu”.
Một đêm mưa gió lạnh lẽo, sau khi làm một cữ rượu ở quận 5, chúng tôi bỗng nảy ra ý định qua ĐH Luật thăm Minh Trường, vậy là mấy thằng lội bộ băng đi trong mưa. Đi bộ đường xa mỏi chân ướt áo, chúng tôi ghé vào một quán rượu ven đường, là một quán xập xệ bán cháo vịt, chúng tôi gọi một tô cháo và một lít rượu, cháo cũng xây tua, ăn muỗng cháo uống ly rượu. Mưa mãi không dứt nên sau khi hết cháo và rượu, chúng tôi lại đi bộ băng qua Bình Triệu.
Đêm ấy, uống rượu ở quán gần nhà thờ Fatima, đi bất chợt mà vô tình gặp nhiều người, đêm ấy ngoài Minh Trường hình như có cả Quốc Sinh, Nguyễn Hữu Hồng Minh, Nguyễn Đức Hiển và Thanh Hà… rất vui. Uống ở quán chán thì kéo nhau vào trường Luật. Phía tay phải trường có một tòa nhà, phía trên hình như là một cái giảng đường, đêm tối giảng đường vắng chỉ có mấy cặp nam nữ sinh viên ngồi ôm nhau. Phía dưới giảng đường có một bàn bóng bàn với mấy nam sinh Luật đang chơi, Nhựt ghé vào chơi chung. Nhựt chơi bóng bàn rất hay, đêm ấy Nhựt thách đấu với một bạn trường Luật bằng cách chỉ đánh bóng bàn bằng một chiếc dép lào.
Chúng tôi chơi loanh quanh, đợi đến quá nửa đêm, khi các đôi nam nữ ôm nhau bỏ về ngủ thì bày rượu ra uống. Tuy nhiên vẫn còn một hai cặp tiếp tục quấn lấy nhau, mặc cho lũ chúng tôi ngồi ngay đó, đương uống rượu, gần như lên đồng với việc đọc thơ và nói về chủ nghĩa hiện sinh.
Uống tới 4h sáng thì leo rào trường Luật, băng qua chợ Bình Triệu, trong chợ có bà bán bún bò gánh, bán rất sớm, lúc trời còn tối đen và mờ sương, tô bún nóng và ngon rất đỗi. Ăn xong tô bún thì kéo nhau về phòng Minh Trường ngủ. Phòng ở KTX trường Luật rất lạ, phòng ngủ của sinh viên kế ngay bên giảng đường, nằm ngủ có thể nghe trọn bài giảng của giáo sư.
Trưa hôm sau lại ra quán bờ sông rượu tiếp, ngẫu hứng chúng tôi còn cởi đồ nhảy xuống sông bơi. Tôi không nhớ lắm, nhưng hình như lúc về chúng tôi có gặp Bùi Giáng thi sĩ, đi lang thang với một giò Phong Lan đeo lủng lẳng ở cổ.
…
Các bạn năm xưa ấy bây giờ đều theo nghề viết lách, đều có tên có tuổi trên giang hồ cả, chỉ có tôi và Nhựt rẽ lối khác, tôi thì theo đời cơm áo, bỏ lại chữ nghĩa dọc đường, chỉ còn mấy kỷ niệm, ngồi nhớ lúc thèm rượu, thèm gió.