Thực ra tôi có nhiều chuyện để viết, nhưng chuyện gì loanh quanh cũng dính ít nhiều đến thế sự, mà cái thế sự bây giờ thì các bạn biết rồi đấy, tôi cũng không muốn viết nữa. Bất chợt nhớ Bùi Giáng, sắp đến "sanh nhựt" của Bùi Giáng.
Hồi mới vào Sài Gòn, năm 92, tôi ở đậu nhà bà chị họ, trên đường Hoàng Diệu quận Phú Nhuận, đối diện chỗ tôi ở là một căn biệt thự kín cổng cao tường, nghe nói là của Nữ Sĩ Kim Cương. Tôi ở đó độ 2 tháng, cũng đôi lần thấy Bùi Giáng nhưng lúc ấy không biết ông, chỉ tưởng ông điên nào đó thôi. Nếu lúc ấy biết Bùi Giáng, có lẽ đã cùng ông say sưa một bữa, biết đâu giờ tôi được khai sáng hơn.
Hôm nay ngồi đọc lại toàn bộ Bùi Giáng - Thơ và Đời, nhớ Bùi Giáng.
Cảm động nhất là tình sử Bùi Giáng - Kim Cương. Tôi trích câu này của Kim Cương khi tiễn Bùi Giáng về trời: "Thưa Bùi Giáng! Đời ông là một đời giang hồ, nhưng mọi người vẫn mến thương ông, chắc ông cũng mãn nguyện rồi. Riêng tôi có 3 điều cảm ơn ông. Thứ nhất, ông đã để lại một sự nghiệp thơ cho đời. Thứ hai, cảm ơn mối tình 40 năm ông dành tặng tôi, tới giờ tôi có thể nói đó là mối tình lớn, ông là người yêu tôi chung thủy nhất, lâu dài nhất. Thứ ba, cảm ơn vì ông đã cho tôi một bài học, rằng dù điên hay tỉnh, giàu hay nghèo, già hay trẻ, trong lòng mỗi người cũng phải có một mối tình để sống".
Gửi bạn yêu thơ bài này:
Chào Nguyên Xuân
Xin chào nhau giữa con đường
Mùa xuân phía trước miên trường phía sau
Tóc xanh dù có phai màu
Thì cây xanh vẫn cùng nhau hẹn rằng.
Mùa xuân phía trước miên trường phía sau
Tóc xanh dù có phai màu
Thì cây xanh vẫn cùng nhau hẹn rằng.
Xin chào nhau giữa lúc này
Có ngàn năm đứng ngó cây cối và
Có trời mây xuống lân la
Bên bờ nước có bóng ta bên người
Có ngàn năm đứng ngó cây cối và
Có trời mây xuống lân la
Bên bờ nước có bóng ta bên người
Xin chào nhau giữa bàn tay
Có năm ngón nhỏ phơi bày bóng con
Thưa rằng những ngón thon thon
Chào nhau một bận sẽ còn nhớ nhau
Có năm ngón nhỏ phơi bày bóng con
Thưa rằng những ngón thon thon
Chào nhau một bận sẽ còn nhớ nhau
Xin chào nhau giữa làn môi
Có hồng tàn lệ khóc đời chửa cam
Thưa rằng bạc mệnh xin cam
Giờ vui bất tuyệt xin làm cỏ cây
Có hồng tàn lệ khóc đời chửa cam
Thưa rằng bạc mệnh xin cam
Giờ vui bất tuyệt xin làm cỏ cây
Xin chào nhau giữa bụi đầy
Nhìn xa có bóng áng mây nghiêng đầu
Nhìn xa có bóng áng mây nghiêng đầu
Hỏi rằng: người ở quê đâu?
Thưa rằng: tôi ở rất lâu quê nhà
Thưa rằng: tôi ở rất lâu quê nhà
Hỏi rằng: từ bước chân ra
Vì sao thấy gió đàn xa dặm dài?
Thưa rằng: nói nữa là sai
Mùa xuân đang đợi bước ai đi vào
Vì sao thấy gió đàn xa dặm dài?
Thưa rằng: nói nữa là sai
Mùa xuân đang đợi bước ai đi vào
Hỏi rằng: đất trích chiêm bao
Sá gì ngẫu nhĩ mà chào đón nhau
Thưa rằng: ly biệt mai sau
Là trùng ngộ giữa hương màu Nguyên Xuân.
Sá gì ngẫu nhĩ mà chào đón nhau
Thưa rằng: ly biệt mai sau
Là trùng ngộ giữa hương màu Nguyên Xuân.
(BG- Mưa Nguồn)
thơ chép trong sổ nợ quán rượu
“Nợ thêm nợ nữa bây giờ
Một ngàn bất tận bất ngờ tương lai”.
“Đợt nhì: Lại thêm hai hột ba ngàn
Trăm năm sau nữa nghìn vàng tương lai.
Đợt tam: Đợt tam muôn một một lần
Một nghìn vô tận tử phần tình thương.
Đợt tứ: Bình minh rượu đế một ngàn
Còn thêm gói bánh một ngàn là hai.
Đợt năm: Chịu chơi vô tận bao dong
Ba gói kem sữa thong dong ba ngàn.
Đợt sáu (Sáu Giáng): Nợ này có một không hai
Có hai không một đeo dai thượng thừa
Ông ngồi uống rượu đong đưa
Đong đầy đổ ụp móc mưa giậy thừa.
Đợt bảy: Bất ngờ ngẫu nhĩ nhận ra
Một ngàn hụt hẫng từ ta nợ người.
Đợt tám: Chín mươi chín tuổi ở đời
Ở điên uống loạn ăn rồi nói lông bông”,
“Tối hậu: Hai bịch trời ơi
Hai ngàn cả thảy
Thiên thâu tử hình”
“Tái tối hậu: Một nghìn cả thảy hôm nay
Mai sau sẽ nợ mai này sẽ tính sau”