...

Bonus: "Sắc màu HN" và "VN1145 Cơn Bão"


đầu tiên là mấy ảnh "sắc màu Hà Nội"


















khuyến mãi tấm "Men rạn Bát Tràng"


và câu chuyện

Ở sân bây, bạn tôi mua vài cái bánh chưng và rủ tôi làm một chai vodka nhỏ để ngồi trên máy bay ăn mừng chuyến đi an toàn. Tự nhiên tôi có cảm giác bất an, đồng thanh cả hai chúng tôi cùng nói: nhưng chưa về nhà là chưa an toàn, quên chuyện ăn mừng đã. Chúng tôi cất cánh trên chuyến bay VN1145 lúc trời khá đẹp, có mây nhưng có nắng, lúc máy bay lên cao, nhìn mặt trời tỏa ánh nắng sót vàng đượm trên một biển mây trắng xóa, tôi còn nhớ Mã Pí Lèng


Máy bay dự kiến đến  TSN lúc 7h30 tối, tôi nghe viên cơ trưởng thông báo hạ cánh khi ngoài trời mua gió rất lớn và máy bay rung lắc liên hồi, nhưng vẫn có thể nhận ra SG lung linh huyền ảo dưới vầng cánh máy bay, chỉ là một cơn mưa thôi, tôi nghĩ, máy bay vẫn hạ cánh trong mưa mà. Nhưng khi gần sát xuống đường băng, gần như có thể chạm bánh xuống đất thì chúng tôi nhận ra có gì đó không ổn, hình như máy bay đi quá khỏi đường băng, nó trở nên loạng choạng và bất thần rú lên, lao thẳng lại lên không trung, chúng tôi nhìn ra cửa sổ, dưới đất đầy ánh đèn chớp của xe cứu hỏa và cấp cứu.

Máy bay cố gắng lao lên khỏi tầng mây, nhưng như có một sức mạnh vô hình đang quật nó, nó chao đảo như một con chim bị thương đang cố gắng về tổ. Rồi bỗng nhiên có một cơn gió mạnh, chiếc máy bay gần như rơi tự do trong khoảng một hai giây, toàn bộ hành khách rú lên thất thanh. Nhưng ngay lập tức, như một phép màu, chiếc máy bay lại rung lên tiếng động cơ xe gió lao lên không trung trở lại. Lúc này nó bị gió quật dữ dội, những hàng ghế hành khách lắc như những con thú lắc đầu để trên taplo xe hơi. Có một người nôn, rồi một người khác nôn, một người đàn ông to lớn tháo dây an toàn chạy từ trên hàng ghế trên xuống dưới để xin thêm một túi nôn, nhưng không kịp mở ra, quì xuống nôn thốc tháo vào cái túi được mở sẵn trên tay anh tiếp viên hàng không.

Bạn Thắm hoảng sợ và khóc, một người phụ nữ khác cũng khóc, một vài đứa trẻ khóc. Cứ như thế, máy bay vần vũ trên không trung trong cơn rung lắc điên đảo để tìm cách hạ cánh nhưng mọi nỗ lức đều bất thành. Nhiều người hét lên yêu cầu bay trờ về Hà Nội. Rồi sau gần nửa tiếng chiến đấu với những trận cuồng phong, máy bay chuyển hướng, nó bay thấp nhưng thoát ra khỏi hướng gió. Chúng tôi bắt đầu đoán xem nó sẽ hạ cánh ở đâu, có người nói Nha Trang, có người nói Đà Nẵng... nhưng lúc máy bay hạ độ cao để hạ cánh, tôi nhìn xuống và thấy hai nhánh sông lớn, tôi đoán nó hạ cánh xuống Cần Thơ, một số hành khách khác vẫn khẳng định đó là Sài Gòn... nhưng chúng tôi đã lầm. Khi máy bay chạy trên đường băng, chúng tôi đã thấy là lạ, tất cả đều khác biệt với những bảng hiệu chữ "giun" dưới mặt đất. Chúng tôi đã hạ cánh xuống sân bay Pochentong, Phnôm Pênh.

Lúc này vị cơ trưởng khả kính mới thông báo rằng chúng tôi phải đi lánh bão ở Cambodia vì các sân bay quanh TSN đều đang bị ảnh hưởng của bão, sức gió tại TSN là 80~90km/h và rất không an toàn để hạ cánh. Tất nhiên là chúng tôi vui vẻ đồng ý, cho đến khi, vâng, cho đến khi chúng tôi được lệnh ngồi yên trên ghế trong suốt thời gian chờ cơn bão đi qua, chúng tôi đang ở trên một quốc gia khác nên không được phép rời khỏi máy bay.

Suốt hai giờ đồng hồ ngồi yên trên ghế, tôi nghe chung quanh bàn tán xôn xao và kể nhau nghe những câu chuyện về tai nạn máy bay. Bạn Thắm hỏi tôi có sợ không, tôi nói không, tôi hầu như ít sợ nguy hiểm, lúc máy bay rơi do mất độ cao, tôi nghĩ đến chuyện xấu nhất và thực sự chỉ nghĩ về các con của mình, đó là điều tôi sợ nhất. Bạn tôi nói rằng qua chuyến này mới thấy Mã Pí Lèng thực sự chẳng có gì nguy hiểm, vâng sẽ không có gì nguy hiểm nêu ta còn trên mặt đất. Anh tiếp viên đi nói chuyện lòng vòng, anh cũng nói thật rằng chúng ta không phải cá biệt, đã có hơn chục chiếc máy bay của VNAirlines hiện đang lánh nạn tại sân bay này, chúng tôi nhìn chung quanh thấy quả nhiên là đúng vậy.

Hai tiếng sau khi hạ cánh, chúng tôi phấn chấn hẳn lên khi nghe tiếng vị cơ trưởng, lần này ông nói dài hơn và nghiêm trọng hơn, ông nói rằng sân bay TSN đã đóng cửa và bão đang tàn phá thành phố với sức gió lên đến 106km/h và chúng tôi sẽ phải ngồi thêm hai tiếng nữa. Lúc này mọi người đã thực sự khó chịu, phần vì đói, phần vì nóng do máy lạnh không đủ hạ nhiệt mấy trăm con người trong khoang máy bay chật chội. Các cô tiếp viên đi một vòng mời khách hàng dùng nước, nhưng nước cuối cùng cũng hết, nhà vệ sinh cũng đầy và phải đóng cửa, bầu không khí tràn ngập mùi mồ hôi và những tiếng thở dài lo lắng.

Cuối cùng, sau hơn 4 tiếng nằm một chỗ, chúng tôi được lệnh ra cất cánh. Những chiếc máy bay màu xanh của VNAirlines xếp hàng nối đuôi nhau cất cánh trên đường băng trong sự phấn chấn của mọi người, lúc này đã gần nửa đêm và chúng tôi hy vọng cơn bão đã qua. Nhưng khi đến sân bay TSN thì một lần nữa cú hạ cánh đầu tiên lại không thành, chiếc máy bay lại gầm rú lao ngược lên trời. Nhưng chỉ sau khoảng mười phút, nó đã vòng trở lại và hạ độ cao trong cơn rung giật điên cuồng. Lần này cú tiếp đất thành công nhưng máy bay vẫn nghiêng và chao đảo khi chạy trên đường băng, vị hành khách khả kính ngồi cạnh tôi nói rằng nó đã bị nổ lốp và có lẽ đang lao ra ngoài khỏi đường băng, nhưng không phải, nó đã hạ cánh an toàn. Tất cả hành khách đều vỗ tay lớn, chúc mừng cú tiếp đất tuyệt vời của viên cơ trưởng.

Lúc ra khỏi sân bay, chúng tôi thấy thành phố thật hoang tàn, những cây cổ thụ ngã rạp, bật gốc, những bảng quảng cáo bị đổ, bị hất gãy.... Chúng tôi về đến nhà lúc gần 2h sáng, mọi người vẫn thức chờ và xuýt xoa vì câu chuyện của chúng tôi kể, đó là một chuyến bay trong cơn bão. Vâng đó là một chuyến bay trong cơn bão, và đó là ấn tượng mạnh nhất của chuyến đi kỳ này của chúng tôi.



 
Top