...

1.
Tôi có tham gia mấy diễn đàn xe hơi, chủ yếu là Otosaigon, Otofun ở đó có nhiều thông tin hay và bổ ích, không riêng gì cho người lái xe. Một lần, lâu rồi, tôi có đọc một thread nói về việc cho đi nhờ xe, rất thú vị. Trong phim, đặc biệt là phim Mỹ, thì việc đi nhờ xe, hay như ta vẫn gọi là đi quá giang (thực ra dùng chữ “quá giang” nghe không đúng, vì “quá giang” nghĩa là đi qua sông), nhưng ở ta, việc cho người khác đi nhờ xe hoặc xin đi nhờ xe có vẻ là việc hiếm hoi. Nhiều tình huống dở khóc dở cười với việc cho đi nhờ xe. Cho đi nhờ xe rồi bị trấn lột, thậm chí là bị cướp, có bạn giữa đường vì nhiệt tình mà nhận chở người bị tai nạn giao thông vào bệnh viện rồi bị đánh, bị giam vì nghi ngờ là thủ phạm gây tai nạn…Kết luận chung của thread này là giúp người không phải lúc nào cũng nên.

Nhưng có một bạn kể câu chuyện làm tôi nhớ mãi. Bạn này ở HN, lúc mới lái xe bạn hay phải lái xe đi làm ở một tỉnh xa. Tuy sáng đi chiều về nhưng chán cảnh một mình lái xe trên đường cao tốc nên bạn có ý định cho người khác đi nhờ để cùng làm bạn đường cho đỡ hiu quạnh. Bạn quyết định khi xe bắt đầu ra khỏi HN là bạn ghé vào các điểm chờ xe bus về tỉnh nọ và hỏi thăm xem liệu có ai có cùng lộ trình thì bạn cho đi nhờ. Bạn lân la hỏi mãi mà chỉ nhận được những ánh mắt nghi ngờ và những cái lắc đầu. May mắn là cuối cùng thì cũng có một bác (hơi lớn tuổi) nhận lời đi cùng bạn ấy.

Bạn này có vẻ hay chuyện nên sau khi xe vào đường cao tốc thì bạn bắt đầu bắt chuyện với người bạn đồng hành, vốn vẫn không giấu diếm sự e dè và cảnh giác. Sai lầm xảy ra khi bạn lấy mấy viên kẹo mời người khác đi cùng. Bác hành khách lúc này chợt như hiểu ra chuyện gì, liên tục hô hét, đập cửa và yêu cầu được xuống xe. Bạn đã cố giải thích rằng chỗ này không thể dừng xe được nhưng bác hành khách dọa sẽ mở cửa nhảy xuống đường nên bạn đành liều mạng tấp xe vô lề. Bác hành khách mở cửa, cắp giỏ vào nách, lao xuống xe và chạy như bị ma đuổi.

Bạn vừa tức cười vừa cảm thấy buồn.

Tôi đọc, cũng vừa tức cười vừa cảm thấy buồn.

2.
Dạo này đọc báo chán quá, nhất là báo mạng, cũng như bạn, thời gian buổi sáng để cầm một tờ báo giấy và ngồi rung đùi bên ly café đối với tôi khá xa xỉ. Những tin tức dở người, vớ vẩn về giới sô bít, trong nước lẫn Hàn Quốc, Hồng Kông tràn ngập; những tin tức về những chuyện bất công, phí lý, thậm chí là phi lý đến nực cười; và buồn thay là những tin tức cướp, giết, hiếp, tai nạn, tra tấn, làm nhục… đầy rẫy với những hình ảnh và clip rõ ràng chứ không chỉ là những dòng chữ vô tri giác.

Hôm qua đọc SGTT có đăng tintrên trang nhất, chuyện hai bạn sinh viên nghèo giúp một cô gái bị tai nạn giao thông nằm gục ngoài đường. Cô nằm đó, úp mặt trong vũng máu bên cảnh cả đoàn người trôi qua mà không có một ai giúp, và hai bạn sinh viên tốt bụng đã đưa cô vào bệnh viện, nửa đêm chạy đi mượn tiền để đóng viện phí cho cô vì không có 800 ngàn thì cô cũng không được cứu.

Tôi đọc mà cảm thấy rất buồn, tôi nghĩ việc hai bạn sinh viên ấy đã làm có gì to tát mà phải viết một bài báo trang nhất, chuyện đó hẳn ai cũng phải làm chứ, ai có chút lương tâm và tình đồng loại cũng phải làm như thế chứ, có gì đặc biệt. Còn bệnh viện, các bác sĩ đã thề rồi mà, lời thề rằng sẽ ưu tiên việc cứu chữa người bệnh, sao lại cứ phải đóng tiền mới được cứu, chẳng may hai bạn sinh viên đó không có tiền thì cô gái sẽ ra sao?

3.
Hai cái note trên buồn quá, nói chuyện vui thôi.

Chuyện vui là vợ chồng nhà bác Brad Pitt đến VN nghỉ mát cùng với một bầy con. Như đã nói ở entry nầy, hai vợ chồng tôi rất ngưỡng mộ gia đình bác Pitt. Sáng nay, vợ tôi hỏi rằng liệu tôi có biết việc bác Pitt vừa mua xe tăng, một chiếc T54 to vật, mua chơi thôi, thứ đồ chơi mơ ước của một đứa trẻ và của mọi  đứa trẻ, dù đã 50 tuổi.

Bạn vợ nói rằng việc ấy thật là đã, ý là việc một đứa trẻ 50 tuổi, đi lên từ nghèo khó, làm lụng nghiêm túc để có tiền và mua cho mình một chiếc T54, siêu phẩm vũ khí, thật là đã. Thật là đã.

Thật là đã, khi làm được điều mình muốn.
 
Top