...


2.
Hôm rồi lại được nhuận bút, ba bốn bài gì đó gom lại cũng kha khá, chưa kể thêm ba bốn bài gì đó chưa đòi được. Đem tiền về tặng vợ thấy rất vui, bảo em thích gì thì mua (gớm, có triệu mấy mà bảo thích gì thì mua), thực lòng tôi không quan tâm chyện tiền bạc lắm, hehe, tôi chỉ quan tâm là được bao nhiêu tiền mà thôi và quan trọng là được lên báo, hehe, cảm giác được lên báo oai phết. Già rồi còn ham hố vậy đó.

3.
Quay lại chuyện ngày xưa viết báo, có lần tôi dẫn bạn Thắm đi chơi. Tôi hết tiền, xe đạp thì đã bán nên hai đứa đành nắm tay nhau đi bộ ra công viên chơi. Ra đến công viên chớt nhớ mình có một bài báo ở SGGP, nếu đúng lịch thì hôm ấy lãnh được. Tôi bèn ngoắc chiếc xích lô và thế là hai đứa tung tăng ngồi xích lô đến tòa soạn SGGP, lúc ấy đã 4h30 chiều, chỗ tôi vẫn thường lãnh nhuận bút ở văn phòng tòa soạn đã kéo cửa. Chết thật, tiền đâu mà trả tiền xích lô bây giờ.

May thay, chị kế toán chưa về, vẫn còn đang loay hoay ở tòa soạn, tôi sấn lại trình bày hoàn cảnh và được chị vui vẻ quay lại, mở cửa phát nhuận bút. Chính xác là 80.000đ. Chúng tôi có một buổi tối khá thịnh soạn, bao xích lô đi chơi, ăn bánh xèo, uống café Compact Disk (thời đó quán café nào sang mới in chữ Compact Disk lên bảng hiệu).

4.
Tôi vẫn loay hoay tiếp tục với việc học đàn guitare, đã hạ quyết tâm từ cách đây cả năm, đã mua đàn, mua sách nhưng bập bùng được mấy bữa rồi lại bỏ đó. Mới đây khi bạn Thắm đưa bạn Hà Thi đi học đàn organ ở NVH Quận vào buổi tối, bạn Thắm thấy lớp học nhạc chỉ có vài bạn leo teo, cảm thương ông thầy giáo già nên cũng ghi danh xin học guitare chung với bạn Hà Thi. Thực ra bạn Thắm lúc còn bé đã khá vững về nhạc lý và cũng có thể chơi đàn guitare sơ bộ rồi, bây giờ ôn lại thôi. Bạn Thắm học bữa nào về chỉ lại tôi bữa đó, thế là mấy hôm nay đêm đêm sau khi con cái đi ngủ thì hai vợ lại mang đàn ra ban công, bập bùng bập bùng. Mấy ngón tay tôi giờ đau buốt, nản quá. Tôi gọi đây là một bậc thang thử thách cho cái bản ngã lao lung của mình.

5.
Tôi rất thích bạn Hà Văn, có rất nhiều thứ để bạn phải phát cuồng với bạn ấy. Ví như bạn ấy không bao giờ gọi ba, mẹ, chú, cô hay chị…không bao giờ, bạn ấy chỉ gọi tên, bạn ấy luôn gọi tôi là Hà Phú ơi, gọi chị là Hà Thi ơi, gọi mẹ là Thắm ơi, gọi chú là Khánh ơi… nghe bạn ấy gọi thì phát cuồng lên ngay. Hà Thi ngày xưa cũng thế, chỉ gọi tên, Phú ơi, Thắm ơi. Bạn Hà Thi còn yêu hơn, lúc bé bạn ấy toàn tự xưng “em”, không bao giờ xưng “con” hay “cháu” cả, chỉ xưng “em”. "Phú ơi, bế em"
 
Top