Chiếc rương của mỗi người
                             (cho bạn bè mười tám)

ai mười tám tuổi ngày rời xa gia đình chắc đã từng được tặng một cái rương cho cuộc đời tự lập của mình, tôi cũng có một cái, cái rương của tôi có vỏ bằng thiếc, được một người bác sĩ đàn anh tặng, người bác sĩ đó được một người chú tặng... và tôi sau này, dĩ nhiên tôi đã tặng cái vỏ rương đó cho một người trẻ khác nữa rồi.

ai mười tám tuổi khi bước vào đời, dù vào đại học, vào quân đội hay vào một công trường nhà máy, hay tệ lắm là vào một băng đảng giang hồ nào đó, bắt đầu dành giật chút số má đầu tiên, hẳn đã từng bắt đầu với một cái rương, đầu tiên là quần áo tư trang, rồi đến kỷ vật giấy tờ, rồi đến chút tiền, một vài lá thư hoặc cái nhẫn được cuộn trong mấy lần bao gói, dấu kỹ dưới đáy.

ai mười tám tuổi cũng từng đặt tất cả đời mình vào một cái rương, ra đi với bao nhiêu suy tư và mơ ước, ra đi rồi không trở về với nó. Cái rương nhỏ thôi, nhưng gói đầy gói đủ, cả những năm tháng ngông cuồng, những đam mê cuồn cuộn, những yêu thương hào hiệp của một thời tuổi trẻ. Tôi cũng từng có một cái rương như thế. Tôi vẫn cất nó ở đó, chỗ của hôm qua, chỗ của những thứ mà thời gian không còn lay được nữa.

ai mười tám tuổi cũng từng nhiều đêm ngủ ở nhiều vùng đất xa lạ với những người xa lạ, chỉ bên cạnh là một cái rương thân thuộc, cái rương là bạn đường là bạn đời của những ngày tháng thanh xuân nghĩ mình tài giỏi mà thực ra là đang trôi theo cuộc đời, rồi đến khi không trôi được nữa, cái rương thành cái neo, thành cái bến. Một cái rương nhỏ có linh hồn của một nếp nhà, của một cuộc đời.

Hãy yêu cái rương của mình.
 
Top