1.
Tôi đi câu lại. Thằng em họ cứ rủ rê mãi nên tôi đi, sẵn đem cho nó một số cần máy cũ và hướng dẫn nó cách câu vì thằng này nó mới sa chân vào con đường nghiện ngập. Mới câu có nửa ngày mà tối về nhắm mắt là thấy cái phao chìm. Có lẽ lại tái nghiện món này sau cả năm trời cai hẳn. Món câu này thì không tốn tiền lắm, nhưng cực kỳ tốn thời gian và công sức. Hây da, sao mình toàn nghiện ngập thứ gì đâu không.
2.
Không biết mọi người viết blog có giống tôi không, nghĩa là có một chu kỳ rõ rệt: viết chỉnh chu và khiêm tốn thời gian đầu lúc còn ít người đọc, rồi viết rộ lên hưng phấn lúc có nhiều bạn đọc và comment, sau thời gian chừng 1~2 năm sung mãn thì bỗng dưng…hết chuyện để viết. Thực ra là chuyện thì vẫn còn nhiều nhưng sự hưng phấn có lẽ đã giảm nhiều, không vì lý do khách quan gì cả, có lẽ chỉ là thoái hóa tự nhiên thôi.
3.
Giao thừa năm 2000, thời điểm chuyển giao thiên niên kỷ, lúc ấy mọi người bàn tán chuyện về sự cố Y2K, đại khái là kho vũ khí hột nhưn của Nga Xô và Mỹ Quốc sẽ tự động kích hoạt khi đồng hồ đếm năm từ số 99 nhảy về 00. Hai kho hột nhưn này mà nổ thì 3/4 thế giới sẽ đi bán muối.
Đêm ấy, chúng tôi tụ tập lại, mua thật nhiều rượu và uống một trận tưng bừng, để rủi có nổ hột nhưn cũng không lấy gì hối hận, chết trong lúc sung sướng. Đêm ấy tất nhiên chẳng có gì đặc biệt, ngoại trừ việc chúng tôi say mèm và bên nước Nga thì ông tổng thống Vodka Yeltsin chuyển giao quyền lực cho anh Handsome Putin, nếu có thay đổi thì sau đêm ấy chỉ có nước Nga thay đổi mà thôi.
4.
Nhạc rock, rock’n’roll là một sản phẩm của văn minh hậu hiện đại. Thực ra nhạc rock có nhiều dòng, nhiều lối chơi, nhiều phong cách… đến nỗi khó có thể nhận biết hết, hình như có giai đoạn nó trở nên quái dị trong một số phong cách như Death Metal hay Heavy Metal.
Tôi ít nghe Rock, nhưng tôi có thằng em trai mê nhạc Rock, nó là bạn học của bạn Phanxine. Thời sinh viên, em tôi có thành lập một ban nhạc rock và biễu diễn ở sân trường ĐH Kiến Trúc. Tôi nhớ đêm ấy vợ chồng tôi cũng tham dự, tiết mục của em tôi là gần cuối và bỗng nhiên em tôi đang diễn thì mọi người đánh nhau tưng bừng. Thế là tôi cũng nhảy vào đám loạn đả ấy, đánh tứ tung để bảo vệ thằng em. Sau này bạn Phanxine nói rằng bạn ấy biết tôi từ đêm ấy, vì bạn ấy chính là người tổ chức đêm nhạc.
5.
Cái tựa “siêu linh tinh” này để hưởng ứng phong trào “siêu” của truyền thông nước nhà. Nước ta thì cái gì chả siêu, nhỉ. Người mẫu thì siêu mẫu, nước mía thì siêu sạch, bán hàng thì siêu khuyến mãi, bánh xèo thì siêu ngon, bột giặt thì siêu trắng…hàng loạt thứ siêu, thứ gì cũng siêu: siêu mỏng, siêu cánh, siêu thấm, siêu nhanh, siêu đẹp, siêu xe, siêu tốc, siêu rẻ… thậm chí chúng ta đã bão hòa chữ siêu rồi, nay đẳng cấp có lẽ phải là là siêu siêu, đốp bồ siêu…
Và có lẽ truyền thông cũng nên thử đặt vấn đề thêm chữ siêu cho những lĩnh vực khác, ví như siêu tham nhũng, siêu lạc hậu, siêu nghèo, siêu thiếu thốn, siêu vô ý thức, siêu bạo lực, siêu tai nạn, siêu chết đuối, siêu bịnh, siêu ô nhiễm, siêu bẩn… mấy thứ này thì ở ta chắc chắn là siêu siêu, đốp bồ siêu thiệt.